Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ
Phan_33
Chương 124: Năm Tháng Đã Từng Chôn Cất
Đả tự:
Công viên tưởng niệm.
Lá cây rơi xuống đầy đất, người đi ở trên vang lên tiếng kêu xào xạc, đầu mùa đông trời cực kỳ xanh, thời tiết khá lạnh, gió thổi ở trên mặt người hết sức hiu quạnh, theo lời chỉ dẫn của Tạ Phương, cô và bà đứng trước hai bia mộ.
Mặt trên có tên người, Tử Ca chưa bao giờ nghe nói qua, hai bia mộ là hai cặp vợ chồng Lệ Thừa Tông và Hướng Uyển.
Tạ Phương túm tay Tử Ca để đứng dậy, bà tự mình đem hoa tươi đặt ở hai bia mộ, dĩ nhiên ánh mắt đã trở nên ướt át, gió thổi qua tóc Tạ Phương, sợi tóc hoa râm đong đưa trong gió, nõi không nên lời, cảm giác bi thương tràn vào trong. Bàn tay nắm chặt cánh tay Tử Ca vẫn run rẩy không thôi.
"Hướng Uyển, nhiều ... năm rồi tôi vẫn không dám tới gặp cô. Các người, ở bên kia sống có tốt không?"
Thanh âm của Tạ Phương phiêu tán trong gió, nước mắt tràn đầy hốc mắt của bà, cuối cùng nhịn không được dọc theo khóe mắt trượt xuống, "Tử Ca, cả đời này, điều duy nhất mẹ làm sai là chuyện này."
Tạ Phương ngồi cạnh bia mộ của Hướng Uyển, hướng về phía cô giải thích những chuyện đã xảy ra.
Hai mươi năm trước, chân tướng duy nhất bị Tạ Phương giấu trong lòng bàn tay, bây giờ lại vạch trần trước mắt Tử Ca .
Hạ Xương Nguyên, Lệ Thừa Tông và Đỗ Hoành Hùng là huynh đệ tốt của nhau thời đại học, sau khi tốt nghiệp ba người đều tự xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Lệ Thừa Tông cùng Hạ Xương Nguyên đều chịu trách nhiệm với công việc ở lĩnh vực cao, đối với thị trường hai người nắm chắc trong tay, thị giác rất nhạy cảm. Nhưng ngược lại, ở phương diện này Đỗ Hoành Hùng tương đối yếu kém, tính tình hắn thô kệch, thường xuyên đi đánh lộn với người khác.
Nhưng vào những năm đó, sự tồn tại của hắn là điều thuận lợi cho việc làm ăn của Hạ Xương Nguyên cùng lệ Thừa Tông sinh ý càng làm càng tốt, bọn hắn ba người, hắc bạch phối hợp, nhanh chóng luồn lên, chỉ là cái kia thời điểm còn quá trẻ, đây đó trong lúc đó không hiểu được bao dung. Tại gặp được vài lần trọng đại biến cố trung, mấy người đã xảy ra ý kiến khác nhau, sau cùng càng ngày càng nghiêm trọng, phát triển đến phân li hoàn cảnh.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn
Tạ Phương nhìn trên mộ bia nữ nhân đẹp đẽ dung mạo, người này là nàng đại học thời kì tốt nhất bằng hữu. Nàng lúc ấy rốt cuộc là như thế nào quỷ mê tâm hồn ở trên pháp đình làm ngụy chứng.
Năm đó bà một lòng đi theo Hạ Xương Nguyên, hắn là cả thế giới của bà, bà có thể làm ngơ tất cả nhưng không thể không quan tâm đến hắn, hắn là nơi để bà dựa vào. Chính bà cũng không biết, nếu không có Hạ Xương Nguyên bà còn thể sống hay không.
Bà vĩnh viễn nhớ rõ tối ngày hôm đó, Hạ Xương Nguyên chạy đến nhà ôm lấy bà, hắn nói, Tạ Phương, nhất định em phải giúp anh, thật sự anh không cố ý , anh chỉ, chỉ nghĩ muốn giáo huấn bọn họ một chút, cũng không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
Ngày hôm sau tin tức trên báo khiến Tạ Phương tan vỡ, vợ chồng nhà họ Lệ lâm nạn, đứa con trai chưa đầy năm tuổi được đưa đi bệnh viện cứu chữa, thời đó các phương tiện thông tin đại chúng chưa phát triển, khi bà đến bệnh viện thì đứa bé đã rời đi, từ đó bà mất hoàn toàn tin tức về cậu.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn
Mãi đến khi cậu bé ấy lại xuất hiện tại trước mặt bà một lần nữa, mặt mày của cậu cực kỳ giống Uyển Nhi.
"Uyển Nhi, một bước sai, cả đời sai, nếu tôi không tạo chứng cứ giả giúp Hạ Xương Nguyên chứng minh thời điểm xảy ra tai nạn hắn không có mặt ở đó thì cả cuộc đời này tôi đã không nhận được kết cục như vậy." Khoé miệng Tạ Phương lộ ra nụ cười khổ, những cái bà nhận được có lẽ là báo ứng.
Ông trời đang nhìn, chỉ cần ai làm chuyện xấu, có phải sẽ bị trừng phạt không?
"Tử Ca, con có muốn biết người cha con là ai không?"
Tử Ca đứng ở bên cạnh Tạ Phương, cô không có gật đầu cũng không lắc đầu, đối với cô mà nói biết hay không biết cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho tới bây giờ, cô đã không còn khát vọng của một đứa trẻ được cha mẹ yêu quý.
"Mẹ, nếu không muốn nói thì đừng nói, từ lâu con cũng không để ý đến nữa." Thời điểm cô nhìn Tạ Phương, đáy mắt dâng lên một tia hận ý.
Chỉ trình bày một lần cũng có thể khiến miệng vết thương hai mươi năm qua lành lại sao?
Ngón tay của Tạ Phương bấu thật chặt vào tay vịn, giống như ác mộng trước kia đã quay lại xâm nhập vào tâm trí bà, ba ngày ngắn ngủn nhưng cả đời này bà không thể nào quên.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn
Lúc đó Tạ Phương yêu thầm Hạ Xương Nguyên, nhưng vẫn chưa xác lập quan hệ với nhau, nếu không bà đã không có tư cách đi làm nhân chứng chứng minh hắn vô tội.
A Phương, nếu qua cửa ải này, chúng ta đi một nơi khác, chỉ bằng số tiền trong tay anh tin chúng ta có thể có một cuộc sống mới tốt hơn ở đây. Chúng ta hãy quên hết chuyện này đi, làm lại một lần nữa,có được hay không? Anh sẽ đi tìm đứa nhỏ kia rồi cho người nuôi nó lớn. Sự tình đã như vậy , A Phương, cho dù anh có đền mạng cũng không thể cứu sống Thừa Tông và Hướng Uyển.
Hắn than thở khóc lóc, hắn còn hứa hẹn, tâm tư tuổi trẻ khiến bà có những suy nghĩ lệch lạc.
Đúng thật, từ sau khi ngày tàn khốc đó xảy ra, nó như một cái bóng đè lên cuộc đời bà.
Tử Ca hoàn toàn thừa kế vẻ đẹp của Tạ Phương, nhìn Tử Ca lúc này không khác gì hình ảnh của bà năm xưa Tạ Phương, nhưng cũng chính vì khuôn mặt đó của Tạ Phương mà Đỗ Hoành Hùng ghi nhớ mãi ở trong lòng. hắn biết người ở trong lòng Tạ Phương là ai, hắn là người của xã hội đen, phụ nữ qua lại cũng không thiếu, nhưng không có ai có thể để lại cho hắn cảm giác yêu mến như Tạ Phương, chỉ cần nhìn thấy bà, hắn sẽ chẳng thèm để ý đến ai.
Lệ Thừa Tông chết, cảnh sát kêt luận đây là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, điều khiến hắn nghi ngờ là từ trước đến nay Thừa Tông luôn cẩn thận, không có khả năng để cho vợ con mình gặp chuyện ngoài ý muốn. Đỗ Hoành Hùng phái người đi kiểm chứng, lại phát hiện tất cả đều do một tay Hạ Xương Nguyên làm.
Nếu không có Tạ Phương làm nhân chứng, cảnh sát sẽ không bài trừ nghi vấn ở trên người Hạ Xương Nguyên. MiuDĐLQĐ
Một khắc kia, ma quỷ như thú ăn mòn. Đỗ Hoành Hùng tìm đến Hạ Xương Nguyên, cùng hắn ngả bài, lúc ấy hắn chỉ muốn thử Hạ Xương Nguyên một chút, kết quả đúng như hắn nghĩ. Nhưng mà Hạ Xương Nguyên là loại đàn ông có tâm kế, hắn biết Đỗ Hoành Hùng vẫn hay dòm ngó Tạ Phương nên lợi dụng bà làm điều kiện để Đỗ Hoành Hùng giấu diếm chuyện này.
Đỗ Hoành Hùng không nghĩ hắn sẽ đề nghị như vậy, nhưng thịt đưa đến miệng chẳng lẽ không ăn?
Vĩnh viễn bà không bao giờ quên, hôm đó Đỗ Hoành Hùng mời bà đi ăn cơm, sau đó hắn lôi bà lên phòng khách sạn, hắn nói, nếu không muốn Hạ Xương Nguyên ngồi tù thì phải ở cùng hắn ba ngày, ba ngày sau bọn họ sẽ không liên quan gì đến nhau, hắn sẽ xem như chưa có chuyện gì phát sinh.
Bà bị ép khuất phục dưới thân hắn, ba ngày, mặc hắn đòi hỏi. Ba ngày đó, Tạ Phương cảm thấy mình như người đã chết, bà khóc khô cả lệ nhưng không có một ai thương hại, Đỗ Hoành Hùng, hắn là tên súc sinh.
Bà cắn răng chịu đựng qua ba ngày, đúng cái ngày bà bước ra khỏi khách sạn, Đỗ Hoành Hùng hướng về phía bà, giọng hắn lạnh như băng, hắn nói: "Tạ Phương, cô bị mù mới yêu Hạ Xương Nguyên, hôm nay cô nằm dưới thân thể tôi, ít nhiều cũng do hắn gây nên."
Bà vẫn khinh thường Đỗ Hoành Hùng, bởi vì hắn không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết đánh đánh giết giết, nhưng lúc ấy hắn nhìn bà với ánh mắt hèn mọn khiến Tạ Phương không phản bác nổi, rốt cuộc bà có thể làm gì đây?
Nhưng mà, đích thị bà chưa bao giờ nghĩ đến, hoá ra toàn bộ đều là Hạ Xương Nguyên an bài. Hắn vì mình mà đẩy bà cho ngừoi đàn ông khác. Chỉ là, khi Tạ Phương biết toàn bộ sự việc này, thời điểm đó đã quá chậm.
Vì sai lầm đó, bà tự tạo ình một vỏ bọc giả tạo, cho rằng mọi chuyện chỉ mình mình biết, thời khắc bà nơm nớp lo sợ là khi Hạ Xương Nguyên có sự thay đổi khác thường, Hắn cưới bà theo lời hứa, nhưng ban đêm không về ngủ, thậm chí hắn không đụng đến bà.
Sau khi kết hôn bà bị tra ra là đang mang thai, bà muốn xoá sạch đứa bé nhưng bác sĩ nói, bởi vì nhân tố di truyền, nên việc thụ thai đối với cơ thể bà là điều không dễ....
Bà ngoan độc hạ quyết định, không thể sinh ra đứa bé của tên súc sinh kia, nhưng một đêm đó Hạ Xương Nguyên uống say liền muốn bà, dù sao cũng bà cũng là phụ nữ, không thể nhẫn tâm làm điều đó cho nên cuối cùng Tạ Phương quyết định lưu lại đứa nhỏ này.
Đỗ Hoành Hùng làm đúng như lời hứa sau ba ngày họ không còn quan hệ, nhưng nửa năm sau hắn trúng bẫy của bọn xã hội đen bị cảnh sát bắt, cụ thể như thế nào thì bà không biết. Một lần Hạ Xương Nguyên cùng cục trưởng cục cảnh sát trò chuyện bà mới biết, Đỗ Hoành Hùng vượt ngục trốn ra nước ngoài.
Mà từ ngày đó, mỗi bước đi Hạ Xương Nguyên đều thận trọng, bởi vì hắn sợ hãi Đỗ Hoành Hùng sẽ trả thù. Chỉ cần Đỗ Hoành Hùng không chết, vĩnh viễn Hạ Xương Nguyên sẽ bị dày vò.
Nhưng mà, đứa nhỏ sinh ra, Hạ Xương Nguyên lén đem nó đi làm giám định ADN.
Tạ Phương nhìn bộ dáng lạnh lùng của Hạ Xương Nguyên, cuối cùng bà cũng hiểu hắn đã biết toàn bộ sự thật. Trong mắt Tạ Phương đẫm lệ, bà đứng ở trước mộ cô bạn thân nói ra tất cả tâm tư trong lòng bấy lâu.
Bà đem tất cả thù hận đổ lên ngừơi Tử Ca, bà lừa mình cho rằng nếu không có Tử Ca, mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Nhưng bà sai lầm rồi, sai ở chỗ bà không nên yêu Hạ Xương Nguyên.
Đỗ Hoành Hùng nói rất đúng, bà bị mù thật rồi.
"Tử Ca, mẹ thực xin lỗi con, nếu sinh hạ con, nên cho con một chút tình thương, đúng là vài năm nay mẹ. . . . . ." Tạ Phương khóc không thành tiếng, vài năm qua nếu không có hận ý trong lòng, mọi chuyện đã không như bây giờ, bà đã có thể sống một cuộc sống bình thản hơn.
Lệ theo khóe mắt chảy xuống, Tử Ca ôm chặt Tạ Phương, cô không nói gì. Cô không có tư cách để nổi giận, người phụ nữ kia vì cô mà bất chấp cả tình yêu của mình, để cho cô được ra đời, được sống, nhưng cảm giác này so với chết còn dễ chịu hơn.
"Mẹ, cám ơn ngươi, cho ta sinh mệnh."
Tử Ca nước mắt trợt xuống khuôn mặt, đánh vào nàng hoàn Tạ Phương trên cánh tay, khả trong mắt nàng lại lộ ra hơi hơi cười, nàng chưa từng có cùng mẹ như vậy tiếp cận quá.
"Mẹ, từ giờ trở đi, để cho con thương người, có được không?"
Tạ Phương kéo Tử Ca, trên mặt còn vương nước mắt, cả người thoải mái không ít. Tạ Phương nhìn về phía bia mộ người phụ nữ kia, Hướng Yển đang mỉm cười với bà.
Tạ Phương yên tĩnh một hồi, bà nhìn Hướng Uyển, giống như hai người đang trao đổi với nhau, thật lâu sau, bà mới thở dài, "Thay mẹ dập đầu một cái."
Đầu dập xuống, Tử Ca phụ giúp Tạ Phương rời đi, "Tử Ca, cha đứa nhỏ là ai?"
Tử Ca sửng sốt, cô không nghĩ Tạ Phương sẽ hỏi đến vấn đề này, nhất thời cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.
"Mộ Diễn."
"Tử Ca, con của Hướng Uyển tên Lệ Diễn."
Cước bộ, đột nhiên dừng lại. con ngươi trừng lên, thông minh như cô, không cần Tạ Phương giải thích, hoá ra ngày hôm qua Tạ Phương để Mộ Diễn đi vào viếng là do nguyên nhân này.
Ánh mắt híp híp, Tử Ca miễn cưỡng áp chế đáy lòng nảy lên cảm giác chua xót, sở dĩ anh tiếp cận cô, còn có nguyên nhân khác.
Xe lăn bánh lần thứ hai đẩy về phía trước, Tử Ca rũ mắt, "Con biết."
Gió thổi lên xuống, lá rơi xào xạc.
Giống như Tạ Phương đang nghe thấy tiếng nói của Hướng Uyến, cô ấy nói, A Phương, chờ bạn kết hôn sinh một đứa con gái, sau này nó sẽ là vợ của con trai mình là con dâu của mình.
Đúng là, vận mệnh trêu người. Sai lầm của thế hệ trước, thế hệ sau phải gánh hết.
Chương 125
Tử Ca cố gắng nén lại cảm giác chua xót trong lòng, sở dĩ anh muốn tiếp cận cô, có lẽ là vì nguyên nhân này chăng? Chỉ bởi vì cô là con gái của Hạ Xương Nguyên? Rõ rãng đã tự nói với bản thân đừng quá quan tâm, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn cảm thấy mất mát.
Mộ Diễn, anh thật tàn nhẫn, chỉ vì muốn đạt được mục đích, anh không tiếc gì, lấy tôi ra để lợi dụng. Nhưng giờ anh đã đạt được mục đích mà rút lui, còn tôi lại không thể thoát khỏi cái gông xiềng đó.
Tay ôm lấy bụng, Tử Ca như cảm nhận được sinh mệnh nhỏ nhắn bên trong, cô dần bình tĩnh lại.
Cô sẽ học được cách lãng quên dần, cô tin rằng, sẽ có một ngày cô sẽ quên được mọi thứ, thậm chí sẽ không nhớ có một người như thế đã từng đến với trái tim cô, cô chỉ cần nhớ kỹ tên và hình dáng của anh, để sau này nói đạo lý với đứa bé là được.
Một người đàn ông vừa chân thật vừa hư ảo, cha của đứa bé.
*
"Trời, vết bầm thật lớn, cần phải xoa bóp cẩn thận đấy." 'Bộp' một tiếng vỗ lên lưng anh, Phạm Húc Diệc ra tay không chút lưu tình.
Mộ Diễn hừ một tiếng, lạnh mặt nói: "Ai kêu cậu đến?"
Xoay người đứng lên, Mộ Diễn chỉ quấn một cái khăn tắm, thân trên để trần, điều hòa trong phòng vốn không lạnh, làn da màu đồng khỏe khoắn, anh đi đến bên quầy rượu rót ly nước lạnh, vết thương phía sau lưng vốn không có gì to tát đối với anh.
"Em gái cậu, tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm." Phạm Húc Diệc nhướng mi nhìn người phụ nữ trong bếp. "Người mà cậu nuôi trong nhà trước kia đâu? Đem xí nghiệp của cha già người ta gôm vào tay xong liền đá đi à?"
Lời của anh ta chỉ là nói cho vui, chứ những chuyện như vậy vốn không hề lạ, trong cái thế giới sơn thép vàng này chuyện gì mà chẳng có, nhưng khi thấy Mộ Diễn đen mặt lại, anh ta liền ngậm miệng.
Mộ Tình đem ly trà nóng đến cho Phạm Húc Diệc, cô lo lắng hỏi: "Anh ấy thế nào?"
"Không có gì, xoa bóp cẩn thận cho tan vết bầm là được." Phạm Húc Diệc cà lơ phất phơ nói, để lại một ít thuốc mỡ :" Di chứng của việc anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi."
Lời nói của anh khiến cô thay đổi sắc mặt, cô đương nhiên biết mỹ nhân đó là ai, cô khẽ nắm chặt tay, ngẩng đầu lên nói: "Anh trai, để em giúp anh thoa thuốc."
Bộ dáng dịu dàng hết sức, đến nỗi Phạm Húc Dịch cảm thấy nổi cả da gà, anh không thể chịu nổi bộ dáng buồn nôn của các đôi nam nữ, nếu không phải biết rõ bọn họ là anh em, còn tưởng....
Phạm Húc Diệc quen biết Mộ Diễn ở nước ngoài, tuy biết Mộ Diễn là con nuôi, nhưng chuyện giữa Mộ Diễn và Mộ Tình thì anh ta cũng không rõ lắm. Đàn ông mà, vốn không có tính nhiều chuyện, vả lại đối với Phạm Húc Diệc mà nói, em gái chính là em gái, cho dù không phải ruột thịt thì cũng chỉ là em gái.
"Để đó đi, vết thương nhỏ mà thôi, lát nữa anh tự xử lý sau." Giơ tay ngăn lại hành động của Mộ Tình, Mộ Diễn thuận tay vớ lấy chiếc áo ngủ khoác vào, lời cự tuyệt của anh, có lẽ anh sẽ không cảm thấy gì, nhưng đối với Mộ Tình là một vết thương trí mạng.
"Đúng rồi, lúc trước tôi từng thấy cô gái mà cậu nuôi trong nhà đến khoa phụ sản, không phải cậu đã làm lớn bụng con gái nhà người ta chứ." Câu hỏi vui đùa trong lúc vô ý của Phạm Húc Diệc khiến hai người còn lại đều đứng hình.
Trước tiên Mộ Diễn khôi phục bình tĩnh, anh đương nhiên hiểu tính cách của Phạm Húc Diệc, chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Cậu quá mức nhàn rỗi rồi đấy."
Anh không cho rằng cô sẽ mang thai, anh luôn luôn cẩn thận không để mình có bất kỳ phiền toái nào. Phạm Húc Diệc chỉ cười ha ha, quả thật mình có gặp Tử Ca ở bệnh viện, nhưng không phải ở khoa phụ sản, chỉ vì thấy Mộ Diễn khá để ý đến người phụ nữ đó, nên muốn khiêu khích anh ta một chút.
Nhưng mà phản ứng của ngươi đàn ông này quả thật chán chết đi được.
Cho đến lúc Phạm Húc Diệc rời đi vẫn không phát hiện được sức ảnh hưởng của câu nói mình vừa nói. Tất nhiên Mộ Tình sẽ không buôn tha bất kỳ biểu hiện nào trên mặt Mộ Diễn, bộ dáng quan tâm đó tuy chỉ trong chốc lát, nhưng trước khi nắm được trái tim của anh trai, cô tuyệt đối không để có bất kỳ ràng buộc nào xuất hiện.
Thấy Mộ Diễn đứng lên đi về phòng ngủ, Mộ Tình liền nắm lấy tay áo anh nói:" Anh trai, đơn ly hôn em đã gửi cho Nhâm Khải. Phía bên mẹ, em cũng đã nói rồi, nhưng, bà ấy không đồng ý."
Mộ Diễn xoay người nhìn Mộ Tình, những thứ mà cô gặp phải, anh đã biết hết, trong lòng bỗng cảm thấy thương xót, anh xoa đầu cô nói: " Nếu đã quyết định, thì hãy làm đi, nếu có khó khăn gì, anh sẽ giúp em giải quyết."
"Thật không?" Cô ngẩng khuôn mặt đầy hy vọng lên nhìn anh, ánh mắt chứa đựng sự ỷ lại.
Mộ Diễn gật đầu, tiếp đó, Mộ Tình liền nhào vào ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, mặt dán thật sát vào trước ngực anh, cô có thể nghe được nhịp tim trầm ổn của anh. "Anh, chúng ta, còn có thể quay về không?"
Mộ Diễn ngẩn người, anh kéo tay cô ra, nhưng vẫn bị cô ôm chặt lấy, âm thanh hơi nghẹn ngào: "Ca ca, anh đừng bỏ rơi em, anh không thể biết được những năm qua em sống như thế nào đâu, em sợ tính tùy hứng của em sẽ đem đến phiền toái cho gia đình, nên em vẫn chịu đựng. Nhưng mà, ca ca, em không nhịn được, những năm đó, em trị liệu trọng bệnh viện đã nhận không ít ánh mắt xem thường của người khác. Ca ca, em quả thật đã chịu đựng đủ rồi, là em không tốt, là em năm đó cho rằng hôn nhan a giao dịch vẫn sẽ có tương lai, nhưng, Nhâm Khải hắn....
Đang nói thì Mộ Tình không nhịn được khóc thành tiếng, những giọt nước mắt lạnh băng cứ thế mà rơi xuống, anh đưa tay ôm lấy bả vai gầy yếu của cô, nhẹ giọng an ủi, "Tình nhi, đều đã qua rồi, giờ em đã về đây rồi, ca ca sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa. Phía bên mẹ, để anh giải quyết."
Cô vẫn cứ ôm lấy anh không chịu buông ra, Mộ Diễn than nhẹ, ranh giới mà anh cố ý tạo ra đã bị cô phá vỡ, anh ôm lấy bả vai cô, nhẹ giọng dỗ giành: "Được rồi, em không phải đang ở chỗ anh rồi sao? Đừng sợ nữa, Nhâm Khải vẫn chưa có được bản lĩnh để chạy tới đây đâu."
Không có cách nào, cô không nghe dỗ, Mộ Diễn đành phải ôm lấy cô ngồi xuống ghế sofa, thời gian dần trôi, cho đến khi cô gái trong lòng không còn động tĩnh, Mỗ Diễn cuối đầu nhìn thì thấy cô đã ngủ,trên mi mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt đáng thương.
Dặn Vương Linh đem cái chăn đến, Mộ Diễn đặt cô nằm xuống ghế sofa rồi đứng lên.
Anh đi ra ban công, nhìn về bóng đên bên ngoài, giống như anh đang nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tử Ca. Có những thứ khi thấy phiền rồi dùng một cước có thể đá văng đi, vô luận cô có phải con gái Hạ Xương Nguyên hay không, đối với Mộ Diễn mà nói, anh tuyệt không lưu lại một người phụ nữ mắc chứng cuồng loạn.
Rõ ràng anh đã cảm thấy ngán cô, nhưng tại sao trong suy nghĩ luôn nhớ đến cô. Mộ Diễn nhớ đến cảnh tượng giữa cô và Chung Nham lúc sáng, rõ ràng bọn họ không làm cái gì, nhưng đáng chết, lửa giận của anh không hiểu từ đâu mà đến, và hình như có xu thế càng lúc càng cháy dữ dội.
Trước khi Hạ Xương Nguyên qua đời đã an bài hết mọi thứ, cô không cần phải gánh vác trách nhiệm giúp ông ấy, chỉ là trong lòng luôn cảm thấy bất an, có một cảm xúc không nói nên lời, cứ cảm thấy như mình đã bỏ lỡ cái gì đó...
Dập tắc điếu thuốc trong tay, Mộ Diễn ấn nút gọi "Giúp tôi điều tra tình hình hiện giờ của Hạ Tử Ca, chi tiết."
Người phụ nữ nằm trên ghế sofa, tuy hai mắt nhắm chặt, nhưng những ngón tay lại bấu chặt trên ghế sôfa
Chương 126: Minh Châu Bị Sỉ Nhục
“Tôi rốt cuộc không bằng cô ở điểm nào? Tại sao mọi thứ mà tôi bỏ ra lại không bằng cái liếc mắt của con tiện nhân đó? Trình Lan, đàn ông đều thích được nịnh bợ như vậy sao? Có phải tại cha tôi mất rồi nên mới như vậy? Phải không?" Ở trong quán bar Hạ Minh Châu khóc và hét lớn, lúc Trình Lan nhận được điện thoại của cô, nhanh chóng chạy đến thì đã thấy như vậy.
Cô không biết cách an ủi người khác cho lắm, nên chỉ có thể ngồi nhìn cô ấy uống hết ly này đến ly khác.
"Phục vụ, thêm một chai rượu nữa." Uống xong ly rượu trong tay, Minh Châu nằm úp sấp lên chiếc bàn cao, ánh mắt rã rời, có vẻ như đã uống không ít, Trình Lan nhíu mi, cô đoạt lấy ly rượu trong tay Minh Châu.
"Cô say rồi, để tôi đưa cô về."
"Tôi không có say, Trình Lan, tôi muốn say." Giành lấy ly rượu rỗng trong tay Trình Lan, cô đập bàn một tiếng 'rầm' : "Rót rượu cho tôi."
Phục vụ vừa rót đầy ly, cô liền một hơi uống cạn, bộ dáng uống rượu của cô như không muốn sống nữa vậy, Trình Lan nhíu mi, cô kéo lấy tay Minh Châu lại, thì cô ấy cứ như đống đất sét mà ngã nhào xuống đất.
“Minh Châu。”
Trình Lan sốt ruột kêu lên, hai người tranh chấp lẫn nhau đã gây nên sự chú ý của người xung quanh, loại việc gây sự chú ý này tốt nhất là không nên có, Trình Lan liền kéo tay cô ta quàng qua cổ mình, miễn cưỡng lắm mới nâng được cô ta dậy, nhưng cô ta lại lần nữa nằm úp sắp lên quầy bar, sống chết không chịu rời khỏi.
“Trình Lan, tôi không có say, thật sự là không có say, nhưng tôi lại rất hy vọng được say, say rồi thì cái gì cũng không nghĩ đến nữa, nhưng giờ đầu óc tôi thanh tỉnh cực kỳ." Minh Châu đưa tay lên gõ đầu mình, cô ta úp người xuống bàn nói: " Tôi hận, tôi cảm thấy không cam lòng, dựa vào cái gì mà Hạ Tử Ca có được tất cả?"
"Trình Lan, Chung Nham muốn mình giải trừ hôn ước với anh ấy." Nước mắt dọc theo gò má mà chảy xuống, Hạ Minh Châu cứ úp người ở quầy bar khóc, "Tôi hận chết cô ta, cái gì cũng muốn giành, cô ta có gì tốt chứ? Chỉ là một con tiện nhân mà thôi, còn không biết đã qua tay bao nhiêu đàn ông rồi...."
Thấy cô càng nói càng quá đáng, sắc mặt Trình Lan đã bắt đầu khó coi, "Minh Châu, những việc đã xảy ra với Tử Ca năm đó, mà xảy ra với cô, thì giờ người cô đang mắng là chính là cô đó."
"Trình Lan, ngay cả cô cũng nói giúp cho cô ta à? Các người đều bị cô ta gạt rồi, ngày nào cũng trưng bộ mặt lạnh băng kiêu ngạo ra, nhưng thật ra bên trong không biết thối nát đến cỡ nào đâu." Minh Châu cười nhạo, cô ngồi trên chiếc ghế chân cao nghiêng qua nghiêng lại, Trình Lan nhìn đến thót cả tim, chỉ sợ cô ấy ngã xuống sàn, nhưng kéo cỡ nào cô ấy cũng không chịu đi.
Tiếng nhạc trong quán bar quá lớn, Trình Lan quyết định chạy ra ngoài gọi cuộc điện thoại cho Chung Nham, để anh ấy đến đón người. Người đàn ông ở đầu dây bên kia cứ chần chừ khiến Trình Lan tức giận, vô luận như thế nào, cũng nên đem người về trước, rồi họ muốn ly muốn hợp thì để gặp mặt nói cho rõ.
Trong quán bar âm u đó, là một bầu không khí đầy xa hoa, tất cả mọi người đều mang khuôn mặt thối nát đến phóng thích, đa phần những giao dịch đen tối đều được hoàn thành trong đây, đây chính là một thiên đường dưới địa ngục.
Ở một góc khuất của quán bar, có một người đàn ông vạm vỡ đang nhìn chằm chằm về phía Hạ Minh Châu: "Là cô ta? Trông không tệ đấy."
Khóe miệng người đàn ông lộ ra một nụ cười dâm tà. Người ngồi đối diện hắn gật gật đầu: "Muốn tiền, thì phương pháp tôi đã nói với ông rồi, phải xem ông có bản lãnh hay không thôi."
Ghế sôfa to lớn đã ngăn tầm mắt của mọi người, tuy rằng không biết người đó trông như thế nào, giọng nói cũng cố ý trầm xuống, nhưng vẫn có thể nghe ra, đó là giọng của phụ nữ.
Người đàn ông khẽ xê dịch thân thể: "So với cô, thì cô ta vẫn kém hơn tí, nếu là cô thì tốn bao nhiêu? Để đại gia đây nếm thử xem sao?"
"Cút!" Người phụ nữ gầm lên giận giữ, 'bịch' một tiếng ném một túi đồ lên bàn rồi đi.
Cô mặc chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình, đầu đội chiếc nón dạ hội, nhưng dù cho có ăn mặc kín đáo cỡ nào, thì vẫn có thể nhìn ra dáng người lung linh của một người phụ nữ, người đàn ông thấy cô đi rồi thì vớ lấy túi đồ và đi về hướng Hạ Minh Châu đang ngồi.
"Đem hai ly rượu tới đây!" Người đàn ông ngồi xuống bên Hạ Minh Châu nói. Rượu rất nhanh được đưa lên, người đàn ông lấy hai viên thuốc ra bỏ vào một trong hai ly rượu đó, viên thuốc nhanh chóng hòa tan vào rượu.
"Người đẹp, uống một ly chứ?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian